NHẤN XEM TẠI ĐÂY:>>> PHIM VÁN BÀI TỘI LỖI
Thấy Ân Nguyên Đạo đích thân phát quân lệnh, Vương Đức
Vọng cuối cùng cũng bớt căng thẳng. Bản thân vội vàng cũng làm như vậy,
cũng phát ra quân lệnh. Cho dù cấp trên có điều tra, cũng sẽ không xuất
hiện ra vấn đề gì.
“Ân Nguyên Đạo à Ân Nguyên Đạo, không nghĩ ngươi sẽ buông tha ta. Xem ra
chuyện cùng Lưu Phong kết thân phải hành động nhanh hơn mới được.”
Vương Đức Vọng không ngốc, hắn biết rất rõ ràng Ân Nguyên Đạo tại sao
buông tha hắn. Hết thảy nguyên nhân đều do Lưu Phong. Chính hắn ngày đó
đã nói với Vương Bảo Nhi, tương lai người có khả năng bảo vệ Vương gia
chỉ có Lưu Phong. Hắn quyết định ngày mai sẽ gặp Tĩnh Vương gia để xem
chuyện hai nhà kết thông gia rốt cuộc có khả năng hay không?”
Sau khi Lưu Phong trở lại Phượng Viên Di Hồng Viện thì trời cũng đã
khuya. Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh Nhi cũng đang ngủ say tại Tây Sương
Phòng. Bạch Vũ vẫn đang lăng xăng làm việc. Gần đây, quan hệ của Lưu
Phong và nàng không được tốt. Lại không có cách nào quản được nàng.
Liễu Thanh Nghi tựa hồ đang mơ một giấc mộng đẹp, khuôn mặt ửng hồng,
đôi lông mi dài khẽ rung động, trông thật đáng yêu, đôi môi đỏ mọng như
đóa hoa hồng tuyệt mỹ.
Một mùi hương nhàn nhạt từ thân thể nàng truyền đến, làm cho tâm Lưu Phong chợt động…
Trăng thanh gió mát, đúng là thời cơ tốt để nhìn lén…
Trong lòng Lưu Phong bỗng nổi lên một tia tà niệm. Hắn thổi tắt ngọn đèn
trên bàn, thoáng do dự một chút, nhẹ nhàng kéo cái mền đang đắp trên
người Liễu Thanh Nghi xuống.
Đứa nhỏ đang nhiên vẫn còn đang ngủ say. Lưu Phong không nhịn được, nuốt một ngụm nước miếng…
Liễu Thanh Nghi hôm nay mặc nội y chính là bộ vài ngày trước Lưu Phong
đưa cho nàng. Một đường viên màu đen bên trong nội y. Trong phòng mặc dù
tối đen, nhưng đối với Lưu Phong không ảnh hưởng gì cả. Lưu Phong lén
nhìn bộ ngực của nàng. Một đôi gò bồng đảo như tuyết trắng, hai bên nhú
lên hai núm nhũ câu mê hồn…
Chẳng biết đêm nay tại sao tâm tư Lưu Phong có chút tà ác, muốn chiếm
đoạt thiếu phụ này. Hắn đặt tay nhẹ nhàng lên giữa ngực của Liễu Thanh
Nghi, nhẹ nhàng, chậm rãi ma sát vài cái, cảm giác mềm mại, tuyệt vời
không thể thốt nên lời.
Lúc này Liễu Thanh Nghi đột nhiên mở mắt, nàng cũng không có vẻ bối rối,
sợ hãi, mà lại hơi xấu hổ, bối rối nói “Công tử gia, nếu người muốn
Thanh Nghi, Thanh Nghi cũng chiều người” Mấy ngày nay, Lưu Phong đã trở
thành người tình trong mộng của nàng, trong lúc tự kích tình, nàng
thường xuyên nghĩ đến chàng, lại khiến cho khát vọng trong lòng nàng
càng bùng cháy….
Trời ơi, làm sao bây giờ? Đang rình xem, tự nhiên bị phát hiện. Lưu
Phong sắc mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cười khen một tiếng, nhưng không biết
trả lời như thế nào. Liễu Thanh Nghi lớn mật nhưng Lưu Phong lại càng
hoảng sợ, dục vọng lúc trước cũng biến mất, ý nghĩ cũng thanh tỉnh rất
nhiều.
“Thanh Nghi, ta chính là muốn đến gần xem chất liệu nội y như thế nào?
Cảm giác cũng không tiện lắm, nàng nghĩ đúng không?” Hơi chút kinh ngạc,
sắc mặt Lưu Phong đã khôi phục lại bình thường, nghiêm mặt hỏi. Bất quá
ngón tay cũng vẫn để tại trên ngực nàng, không có rút về…
Công tử gia chắc là vẫn đang thẹn thùng đây, Liễu Thanh Nghi quyết định
phải chủ động một chút, nàng vươn hai tay, ôm lấy cổ Lưu Phong, môi khẽ
cắn nhẹ vào lỗ tai Lưu Phong nói “Công tử gia, người không muốn Thanh
Nghi sao?”
Ông trời làm chứng, ta không phải tùy tiện a...Nhưng ta cũng không nghĩ
sự việc như vậy. Lưu Phong cũng không từ chối thiếu phụ trước mặt. Lùi
bước trước mặt đàn bà, thật là một sự kiện nhục nhã.
Lưu Phong nhẹ nhàng tự nhiên kéo Liễu Thanh Nghi cùng nằm xuống giường.
Bất quá hai người cũng không giống như đôi tình nhân lãng mạn, cùng khỏa
thân một chỗ với nhau.
Mặc dù cùng nằm trên giường ngủ, nhưng giữa hai người còn có một kẽ hở.
Lưu Phong đầu gối lên tay, trong lòng kịch liệt đấu tranh. Ngay lúc hắn
chuẩn bị quyết định phá bỏ đời trai, thì lại nghe tiếng hít thở rất đều
đặn của Liễu Thanh Nghi, quay đầu nhìn kỹ thì thấy nàng đang ngủ.
Lén lút vươn tay đến, Lưu Phong lại đặt tay lên người Liễu Thanh Nghi.
Không nghĩ rằng nàng từ lúc nào đã cởi bỏ nội y, như chổ ở tay chàng,
đám lông mượt mà ở giải đất tam giác đã hiện ra…
Lúc này thân thể Liễu Thanh nghi hơi run rẩy. Dường như thân thể ưỡn lên, mặt Lưu Phong nóng lên, chẳng lẽ nàng còn chưa ngủ.
Lưu Phong cố gắng điều chỉnh tâm tình bình tỉnh trở lại, ân cần hỏi “Thanh Nghi, nàng vẫn chưa ngủ à?”
Liễu Thanh Nghi hàm hồ lên tiếng, thanh âm dường như tựa như run rẩy, thậm chí cũng không phát ra âm thanh…
Lưu Phong biết tâm tình thiếu phụ có chút khẩn trương, chính hắn cũng
không phải như vậy sao. Liễu Thanh Nghi dù là đối tượng dự bị của hắn,
nhưng trong kế hoạch của hắn cũng không sớm như vậy…
Lưu Phong làm người tại hai thế giới, dù đã thụ hóa văn hóa hiện đại,
nhưng nội tâm cũng vẫn có chút bảo thủ. Thật ra mà nói, hắn cũng không
phải nam nhân tùy tiện…
Bản chất hạ lưu khắp người, phong lưu khắp nơi. Lưu Phong mặc dù không
phải người tốt, nhưng hắn cũng không muốn làm người hạ lưu.
Liễu Thanh Nghi thấp giọng nói “Công tử gia, người có phải đang nghĩ
Thanh Nghi là hạng đàn bà dâm đãng không?” bản thân Liễu Thanh Nghi đột
nhiên bạo dạn hỏi. Làm một người đàn bà, thật sự không nên làm như vậy.
Kỳ thật trong lòng nàng không có lớn mật như vậy. Chỉ là lúc trước thấy
Lưu Phong vuốt ngực của mình, tưởng rằng Lưu Phong muốn nàng, nàng vì
phục vụ Lưu Phong mới bạo dạn như vậy.
Lưu Phong sờ trán, xoay người cười nói “Thanh Nghi, không nên nói như vậy, kỳ thật hạ lưu là ta. Ta không nên thừa dịp nàng…”
“Công tử gia, đừng nói gì hết. Từ ngày người cứu ta, Liễu Thanh Nghi đã
âm thầm phát thệ sống là người của chàng, chết là quỷ của chàng” Liễu
Thanh Nghi ngắt lời nói.
“Thanh Nghi……..” Lưu Phong đột nhiên ôm VÁN BÀI TỘI LỖI lấy Liễu Thanh Nghi.
Liễu Thanh Nghi trong lòng hoảng hốt, rung giọng nói “Công tử gia….ngươi…..ta…..”
Lưu Phong thấy nàng sợ hãi, nhớ tới sự chủ động lúc nãy của nàng. Cười
khẽ nói “Thanh Nghi, đêm nay chúng ta, không làm cái gì cả, chúng ta ôm
nhau ngủ một đêm nhé.”
Liễu Thanh Nghi còn luống cuống, tưởng rằng Lưu Phong tức giận, vội vàng nói “Công tử gia, nếu người thật sự không chê …..”
Lưu Phong lấy tay che miệng Thanh Nghi nói “Thanh Nghi, đừng nói gì cả, ta biết tâm tư của nàng…”
Sáng sớm, vì không muốn Tiểu Linh Nhi cùng Bạch Vũ phát hiện, Lưu Phong
đã sớm rời khỏi phòng Liễu Thanh Nghi, quay trở về phòng của mình.
Ăn xong điểm tâm, Tiểu Linh Nhi thần bí cười hề hề kéo Lưu Phong vào
phòng, thấp giọng nói “Đại ca ca, ngươi rốt cuộc có thể làm ba ba của ta
rồi.”
Lưu Phong nhất thời không hiểu, sờ sờ đầu Tiểu Linh Nhi cười nói “Tiểu quỷ đầu, ngươi lại vừa nghĩ trò tinh quái gì thế?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét