NHẤN XEM TẠI ĐÂY:>>>> PHIM MỐI THÙ KIẾP TRƯỚC
Bất đắc dĩ, Lý Trì không thể làm khác hơn là phái tâm
phúc gia đinh đi bái kiến con gái lớn Lý Hỉ Muội. Nhưng đúng ngay kỳ
trai giới (ăn chay) của Hoàng Thái Tôn. Ai cũng không được gặp. Lý Hỉ
Muội là nãi nương, tự nhiên cũng giống như vậy. Theo cung nữ nói lại, ít
nhất phải nửa tháng nữa mới kết thúc.
Nửa tháng a, Lý Trì lẩm nhẩm, nửa tháng sau không biết con mình còn không nữa.
Quản gia Lý Phủ Lý Đại Bảo thấy lão gia mình lo lắng, giận dữ như vậy,
nhãn thần vừa chuyển, nghĩ ra biện pháp nói “Lão gia, Đại tiểu thư tạm
thời không gặp, còn có Nhị tiểu thư”
“Hương Hương?” Lý Trì nhíu mày nói “Nó làm được cái gì?”
“Lão gia, người đã quên Nhị tiểu thư bái một vị tiên trưởng làm sư phụ
sao? Nếu Nhị tiểu thư có khả năng thỉnh tiên trưởng động thủ, ra mặt chu
toàn, không sợ Phượng viên không thả người.” Lý Đại Bảo giải thích.
“Đúng vậy, sao ta lại nghĩ không ra? Thật ra càng gấp càng hồ đồ. Đại
Bảo, ngươi lập tức đến Diệu Nguyệt Am báo cho Hương Hương để nghĩ biện
pháp” Lý Trì rốt cuộc cũng nhẹ nhàng đi một chút.
“Diệu Nguyệt Am” là Lý gia Nhị tiểu thư muốn yến tĩnh, yêu cầu Lý Trì
làm cho nàng một biệt viện ở phía sau hoa viên, ngày thường người ai
cũng không được phép đi vào.
Lý Đại Bảo ba lần xin phép, sau khi được chấp thuận, mới dám bước vào Diệu Nguyệt Am.
“Nhị tiểu thư, đại sự bất hảo rồi, Công tử đã xảy ra chuyện, lão gia
muốn hạ nhân nói với nhị tiểu thư nhờ nghĩ biện pháp cứu công tử?” Lý
Đại Bảo vừa thấy Lý Hương Hương, nước mắt nước mũi trào ra, than khóc
nói.
“Hắn lần này lại chọc giận ai? Địa vị rất lớn hả?” Lý Hương Hương nhấc ly trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một hớp, cau mày hỏi.
“Lý Đại Bảo vội vàng nói “Lần này công tử đụng chạm rất lớn, hắn chọc
giận Phượng viên thiếu gia Lưu Phong, bây giờ Tổng đốc phủ, thủ phủ đều
đứng ở phía Lưu Phong”
“Tại sao không tìm đại tỷ ra mặt chu toàn?” Lý Hương Hương sắc mặt có chút bực tức.
“Đã đi, Đại tiểu thư cùng Hoàng Thái Tôn đang kỳ trai giới, nhanh nhất
nửa tháng nữa mới có thể ra ngoài” Lý Đại Bảo nghiêm mặt nói.
“Hoành đệ trên chọc Lưu Phong như thế nào, hắn bây giờ như thế nào?”
“Nghe nói là vì một nha hoàn” Lý Đại Bảo than khóc nói “Nhị tiểu thư,
ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi, nếu trễ, tánh mạng công tử khó giữ được.”
“Cái gì? Vì một nha hoàn hắn dám bắt giữ hoành đệ?” Lý Hương Hương giận dữ, chén trà trong tay đập mạnh xuống đất.
Lý Đại Bảo nhân cơ hội lại nói “Đúng, Lưu Phong rất là kiêu ngạo, thậm
chí công khai nói công tử Lý phủ cũng không bằng nha hoàn của hắn.”
“Đồ hổn trướng.” Lý Hương Hương phẩn nộ quát “Ngươi về trước, chút ta ra.”
Thời gian khoảng một chén trà, Lý Hương Hương đi vào đại sảnh. Lý Trì
vội vàng tiến lên nói “Hương Hương, nhanh nghĩ biện pháp cứu Hoành nhi.”
Lý Hương Hương nói “Cha, ta đi Phượng viên. Lưu Phong thả Hoành đệ thì
thôi, còn không, ta sẽ cho hắn biết tay.” Lý Hương Hương là môn hạ của
Vân Mộng Trạch Huyền tâm chánh tông Diệu Nguyện đại sư, vừa mới đột phá
Khai Quang hậu kỳ, tài cao gan lớn, cho nên không quan tâm chút nào đến
Phượng viên.
Lý Trì vội vàng khuyên nhủ “Hương Hương, vi phụ biết ngươi học tiên gia
thần thong. Nhưng Phượng viên không phải dễ đụng vào, ngươi ngàn vạn lần
không được đụng đến, nếu không sẽ làm cho Lý gia mang họa đó.”
“Cha, người sao đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong của mình.”
Lý Hương Hương sắc mặc cực kỳ khó coi, trong lòng cũng không quan tâm
đến lời khuyên của Lý Trì.
Ngừng một chút, Lý Hương Hương tiếp tục nói “Cha, người trước tiên chờ
một chút, con đi Phượng viên đòi người, không có việc gì đâu.” Nói xong
liền xoay mình rời đi.
Lý Trì thở dài một tiếng. Hắn biết bộ dáng này của nữ nhi chính là không
nghe lời khuyên. Tính tình táo bạo. Cũng may nó một thân bản lĩnh không
thấp. Lần này đi cứu Lý Hoành hơn phân nữa là có khả năng thành công.
Sư thừa của Lý Hương Hương mặc dù là môn hạ của Huyền Tâm Chánh Tông
Diệu Nguyệt đại sư, nhưng cũng không biết thân phận của Phượng Viên
Trương Mỹ Nhân. Nếu không chỉ bản thân là Khai Quang hậu kỳ tu vi nông
cạn sao dám tiếng vào gây náo Phượng viên.
Đi tới Phượng viên, Lý Hương Hương lúc này hô to “Mau giao ra Lý Hoành.”
Tố Nương thấy Lý Hương Hương, biết là nhị tiểu thư của Chức tạo phủ, là
người tu chân, vội vàng đem tình huống thông báo cho Trương Mỹ Nhân.
Trương Mỹ Nhân hừ lạnh một tiếng, bực tức nói “Huyền Tâm Chánh Tông càng
ngày càng không ra gì. Tu vi Khai Quang hậu kỳ cũng dám kiêu ngạo. Tố
Nương, ngươi đuổi nó đi, không nên lấy tánh mạng nó. Được rồi, nó nói
chuyện Lý Hoành là sao?” Trương Mỹ Nhân một ngày nhiều đại sự, căn bản
không thể bận tâm đến Lưu Phong. Cho nên đối với chuyện Lưu Phong bắt
giữ Lý Hoành cũng không biết.
Tố Nương vội vàng đem chuyện này nó với trương Mỹ Nhân. Ngày thường Lý
Phong đối với nàng rất tốt, Tố Nương trong lúc thuật chuyện cố ý đem tội
Lý Hoành phóng đại lên rất nhiều, lại tán dương hành động của Lưu
Phong.
Trương Mỹ Nhân cũng hiểu được MỐI THÙ KIẾP TRƯỚC chuyện của Lý Hoành nói “Đuổi Lý Hương
Hương về. Còn phần Lý Hoành kia, tùy tiện Phong Nhi xử lý thế nào. Tay
chơi trác táng như vậy có chết cũng đáng”
“Người là Chức tạo phủ nhị tiểu thư Lý gia?” Tố Nương tiên lễ hậu binh, lễ phép hỏi.
Lý Hương Hương cao giọng nói “Ngươi chính là Phượng viên Trương Mỹ Nhân?
Còn không mau nói ác tặc giao ra đệ đệ Lý Hoành cho ta? Nếu không đừng
trách ta không khách khí.”
“Làm càn, Danh húy của chủ nhân ta ai cho ngươi gọi bừa” Tố Nương thấy
Lý Hương Hương hoàn toàn không hiểu lễ nghĩa, sắc mặt đại biến, nhất
thời giận dữ nói: “Lý nhị tiểu thư, nghe nói sư môn ngươi cũng có mặt
mũi, ta khuyên ngươi vài câu, chuyện này ngươi quản không được đâu, mời
trở về đi”
Lý Hương Hương hơi kinh hãi, đối phương đã biết sư môn của mình, chẳng
lẽ Phượng viên cũng là tu chân? Chẳng trách được sư tôn lúc đầu từng dặn
dò qua, ngàn vạn lần không được trêu chọc, đụng đến Phượng Viên.
Bất quá, quan tâm đến đệ đệ của mình, Lý Hương Hương cũng bất chấp, lông
mày nhíu lại, cười lạnh nói “Nếu đã biết sư môn của bổn cô nương, còn
không mau thả người.”
“Lý Hương Hương, chẳng lẽ gia sư ngươi không nói cho ngươi biết không
nên trêu chọc vào Phượng viên sao?” Tố Nương có hảo ý, dù bị Lý Hương
Hương vô lễ nhưng cũng không giận, ngôn từ lúc đó dĩ nhiên đã có vài
phần tức giận.
“Bổn cô nương cũng không phải sợ hãi. Có bản lĩnh trước tiên hãy thắng
trường kiếm trong tay ta hãy nói.” Lý Hương Hương cũng không muốn mất
thời gian. Ra thế xuất thủ.
Tố Nương vốn cũng không muốn động thủ. Dù sao đối phương cũng là đệ tử
Huyền Tâm Chánh Tông, nhưng Lý Hương Hương này chẳng biết tốt xấu, không
hiểu tiến thoái, không ra tay giáo huấn không được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét